THÁNG NĂM CỦA NĂM THÁNG - Tọi
Đai khái thì mỗi năm mình đều cảm thấy có gì đó thôi thúc khi ngắm hàng loạt những nét chữ lưu bút nắn nót hay những shoot hình kỷ yếu đầy ấn tượng.
Và năm nay thì mình làm nhạc, cho đã cái nư, với lại chắc cũng muốn khơi gợi điều gì đó.
"Cảm ơn vì những buổi học và ngày hè
Mày ơi đừng khóc. Tao khóc theo mày nè"
Đây là Tọi.
Beat gốc: • Chill Acoustic Pop Guitar Type Beat -...
Lyrics:
Verse 1:
Tôi vẫn còn nhớ lúc đó là một chiều mưa trên máng xối
Thiên lôi nổi giận cõi trần phủ đám mây đen chắn lối
Màu trắng khói, pha lẫn giữa mảnh áo sơ mi bạc màu
Thầy dạt dào, nói những điều thầy chưa từng nói
Liệu đó là chưa từng nói? Hay mình chưa từng chịu lắng nghe?
Chiều vắng hoe, chỉ văng vẳng vài tiếng thắng xe đòi nắng hè
Mình từng bắt bẻ. sao thầy nghiêm khắc quá?
À hóa ra, có những bài học đầy tôn nghiêm đắt giá
“Thầy chỉ mong thuốc đắng giã tật,
mong ngày nắng sẽ thật thương yêu những đứa học trò
những đứa con nhỏ, với đôi mắt còn rõ.
Rồi mấy đứa sẽ có một nùi deadline
Hãy cố yêu thương và đừng thù ghét ai
Tiếng hát ru của người lái đò dùng chất thơ nuôi giấc mơ chứ không nhồi nhét tai”
Chorus 1:
Cảm ơn người đã đến bên, dẫn dắt một kẻ lang thang
Cảm ơn người đã nhắc tên, vào lúc con lơ đễnh mơ màng
Xin ưu tư này thôi bám đôi vai thầy, làn khói thuốc kia không còn ôm lấy
Những đêm miệt mài đôi mắt đang mệt nhoài, vì thế hệ tương lai
Verse 2:
Thằng bạn khùng nói, nó thầm thích một cô bạn cùng khối
“Tao mong được cùng người ta, ra về cười la chung làn chung lối”
Mặt nó như con nai vàng hun khói, vì trời nóng chảy da
Nhưng cứ để tao giúp mày trông bóng bẩy ha.
Thằng này học giỏi, môn Hóa nó làm gỏi tới tận chín phẩy ba.
Người anh em tôi tin ở bạn, nhưng đừng ồn ào như chuyến xe chở đạn.
Lựa lúc chiều tà, người ta không có nhiều và ghi nhớ một điều là
Không có họ thì còn có tôi, bình thường mình cũng không có bồ đó thôi.
Ôi bạn tôi, hôm nay không ngả ngớn, ôi bạn tôi, hôm nay trông đã lớn.
Nó về cúi mặt chình ình một đống
Bạn tôi sao lại đóng vai chuột cống?
Phải chăng tình cảm nặng nề khiến bạn im lặng về và cong vẹo cột sống?
Không phải mày ơi, tao không chóng mặt cũng không mệt vì đầy hơi
Lúc tao chuẩn bị để lời tỏ tình làm rõ mình thì ôi thôi thầy tới
Chorus 2:
Có những phút giây thẹn thùng, đôi môi chưa kịp nói hết mấy lời ngây ngô
3 năm không phải là dài, nhưng sao phải cứ lướt qua như là mây trôi?
Cầm tay tôi! Cầm tay tôi! Cầm tay tôi! Đừng buông lơi!
Cầm tay tôi! Cầm tay tôi! Đừng buông lơi!
Verse 3:
Và những ký ức vẫn luôn ở đây, vẫn luôn thiết tha vẫn luôn viết ra
những lời chở đầy trân quý và nhung nhớ, lấy cớ đùa nhau rượt đuổi rách vớ và hở giày
Ai đó là tiếc nuối, là chi tiết cuối trong bài văn viết vội và bỏ túi những tháng ngày, đi qua từ lâu mà như mới sáng nay.
Thầy đi ngang thầy mắng, đứa bạn mang giày trắng, nơi hành lang đầy nắng ghi vào trang giấy trắng cuốn lưu bút mà tụi nó đang hối thúc gửi lại những lời liệu có phải cuối cùng?
Mình sẽ nhớ từng giọng nói, nhớ từng nụ cười, cả lúc quay cóp để con điểm sẽ đủ mười.
Cảm ơn vì những buổi học và ngày hè.
Mày ơi đừng khóc. Tao khóc theo mày nè.
Информация по комментариям в разработке