Định Luật Sinh Lão Bệnh Tử Khổ
Thiền Sư Lương Sĩ Hằng giảng tại
Montréal ngày 24 tháng 05 năm 1981
--------------------------------
Thưa các bạn,
Hôm nay chúng ta lại tiếp tục nghiên cứu thêm về Ðịnh Luật Sanh, Lão, Bệnh, Tử, Khổ.
Chúng ta ngoản xem, bầu trời thế giới, hoa quả vạn vật đang nằm trong định luật hóa hóa, sanh sanh. Rồi chúng ta bình tâm lên xem sự sáng suốt của chúng ta, giáng Sanh tại thế, từ cái thanh nhẹ lần lượt giáng xuống ô trược, cựa quậy hiện tại là thể xác của chúng ta. Trước khi giáng sanh, hoa quả, vạn vật đều có. Lâm trần, sự sáng suốt đó trú ngụ trong cơ thể thích hợp theo trình độ sẵn có của phần hồn. Thể xác tại thế phải qua một cuộc điêu luyện tinh vi, từ hạ, trung, thượng, kết tập các luồng điển, mới tạo thành cái hình thù duyên dáng, giáng sanh, giam hãm trong bóng tối, 9 tháng 10 ngày, co tay, rút chân nằm một chỗ, chấp nhận, bằng lòng, thuận theo chiều hướng tiến hóa của thế Sanh.
Lúc xuất thế, tỏ ý bất mãn, vì sự sáng suốt là vô cùng, nhưng mà ngày nay bị giới hạn, linh căn bị giới hạn, bất mãn, khóc la. Rồi lần lượt sống trong tập quán eo hẹp, tiến tới hoàn toàn không còn tự do nữa. Tại sao nói xuống làm người không còn tự do nữa? Vì sự ràng buộc của ngoại cảnh, rồi tới trật tự của loài người cũng là ràng buộc nữa, phải theo quy củ quy luật của nhân gian. Cho nên từ nhỏ cho đến lớn cũng làm những công chuyện ăn ngủ ỉa, tam đại sự. Từ thuở bé cũng biểu lộ cái tánh tham ăn, sân si, hỉ nộ, ái ố dục; có hết. Muốn việc này, muốn việc kia, muốn việc nọ, đó là dục, dâm tánh của mọi người. Trong cái thế Sanh, không ổn định, vì sự thu hút của ngoại cảnh quá nhiều, từ thuở bé cho đến lớn, đều kẹt ở trong thế kẹt.
Rồi ngày nay chúng ta tu, chúng ta lớn lên thấy rõ rằng đây là bài học của Thế Sanh. Sống ra, ai cũng ham sống, học ai cũng muốn tiến, tu ai cũng muốn đạt thành. Rồi trong đó nó cứ mâu thuẫn, mâu thuẫn với chính nó, với chính bản thân của mình, khi muốn trở về với phần hồn thanh tịnh, khi lại muốn dấu diếm những sự sai lầm của chính mình. Cho nên luôn luôn nó ở trong thế kẹt. Thế sanh tại thế đều là nằm trong thế kẹt. Rồi đâm ra tìm hiểu: Tôi hay, tôi giỏi, tôi biết đủ mọi việc, tại sao tôi không cứu tôi được, không giúp tôi được một việc gì? Rồi tôi nhờ đỡ người khác, còn phần tôi tôi không làm được, tại sao? Nói tôi ngu, tôi không phải ngu; tôi thấy nóng tôi sợ, thấy lạnh tôi lo tôi bận áo ấm. Tại sao, taị sao tôi còn ngu xuẩn gì mà cái gì tôi cũng phải nhờ thiên hạ?
Đó, rồi lần lần mới tìm ra thấy cái hồn của mình yếu hèn, cái hồn mình đang nương tựa trong cái thể xác xuống trần, thấy cái gì cũng có hết, rồi đâm ra lười biếng, không tự phát triển. Cho nên cơ trời sắp đặt, qua cái cơn đó rồi thì phải cho nó bài học, cho nó gặp cái nghịch cảnh. Tất cả cái sống hiện tại đều là ở trong nghịch cảnh. Các bạn thấy: ăn nhiều, ăn sung sướng, ngon, ăn nhiều, là không được. Cái gì nhiều là không được, là nghịch trở lộn lại; quá lố đều là hư hết.
Cho nên vì đó, ham sống đó, "Sanh" đó, mà nó tạo ra kích động. Nó mới tìm hiểu nó, đề nó mới tu. Tu là trở về với nó, tu bổ, sữa chữa cái sự quá trớn của nó đi. Trong thế sanh cái gì cũng đòi, cái gì cũng muốn, thấy cái gì của thiên hạ lòng cũng tham, "Sanh" tâm muốn chuyện này, chuyện kia, chuyện nọ. Rồi đòi sự sống trong lẽ sống. Có rồi, còn bám thêm nữa, đủ thứ man rợ, để dành sự sống. Không biết nguyên lý, không biết nguyên căn, không biết chúng ta sống để làm gì đây?
Информация по комментариям в разработке