Đọc truyện Nắng Sớm Soi Đường Về - chương 1 - giọng chuẩn phát thanh viên

Описание к видео Đọc truyện Nắng Sớm Soi Đường Về - chương 1 - giọng chuẩn phát thanh viên

Tên truyện: Nắng Sớm Soi Đường Về.
Tác giả: Phạm Kiều Trang.
Đoạn 1.
Rất lâu rồi tôi mới quay trở lại Sài Gòn, có lẽ là ba năm, bốn năm, mà không phải, hình như là đã mười năm rồi chưa từng đặt chân lại nơi này, không ngờ thời tiết ở đây vẫn đỏng đảnh như vậy, vừa mới đó trời còn nắng ráo mà xuống khỏi máy bay cái đã dính ngay một cơn mưa.
Huy tháo kính đen xuống, ngán ngẩm nhìn từng giọt nước trắng xóa từ trên cao trút xuống, bảo với tôi:
Thời tiết ở đây hay thật đấy nhỉ? 5 phút trước rõ ràng còn nắng to mà giờ đã mưa ngay được rồi. Thất thường giống y hệt tính em vậy.
Có không?
Em thấy sao?
Em thấy giống tính anh hơn đấy.
Huy bật cười, túm lấy tay nắm valy của tôi rồi kéo về phía mình:
Sài Gòn hay mưa nắng không bao trước như thế à?
Không, vào tháng 5 đến tháng 11 là mùa mưa mới thế thôi. Mùa khô từ tháng 12 đến tháng 4 thì nắng ráo dễ chịu. Nói chung không khí ở đây thích hơn ngoài Bắc nhiều.
Thích không? Anh mua một căn nhà trong này cho em ở nhé?
Rồi thỉnh thoảng anh đến thăm, tiện thì sinh cho anh ba, bốn đứa con chứ gì?
Đúng là không gì qua mắt được em, mới nói thế mà đã hiểu ý luôn.
Tôi trừng mắt, cầm tay kéo valy lôi lại. Cái gã này mang tiếng là cấp trên của tôi mà lúc nào điệu bộ cũng ngả ngớn, trên máy bay thì liên tục thả thính với tiếp viên hàng không, xuống tới đây hết người trêu chọc lại quay sang gạ gẫm tôi. Quen rồi nên lần nào tôi cũng không buồn chấp, chỉ lạnh nhạt kéo theo valy đi thẳng ra ngoài, tiện bỏ lại cho anh ta một câu:
Anh không phải gu của em. Em không quen ăn tạp. Tìm người khác mua nhà sinh con đi.
Cái người này...
Huy bất mãn kêu lên, vội vàng rảo bước chạy theo tôi, anh ta vừa đi vừa nói:
Mắt thẩm mỹ của em để đi đâu thế, tiền có thể không nhìn thấy nhưng người thật ở ngay trước mắt, ít nhất cũng phải thấy vẻ đẹp trai của anh chứ? Thấy không? Anh trông ngon nghẻ thế này mà lại bảo không phải gu của em à? Mắt thẩm mỹ gì kém quá thể.
Giám đốc Huy, anh đẹp trai, anh có tiền, nhưng một tháng đổi bốn, năm cô người yêu. Cứ cách mấy ngày em lại phải đi giải quyết mấy cô thẩm mỹ tốt đó giúp anh, đứng nghe bọn họ khóc lóc kể khổ thôi đã mệt rồi, giờ chịu thôi, không muốn tự biến mình biến thành nạn nhân đâu. Anh cứ để em thẩm mỹ kém đi còn hơn.
Bị tôi vạch trần thẳng thừng như thế, sắc mặt Huy trong thoáng chốc méo xệch, nhưng anh ta không phải là kiểu người có thể vì vài câu nói mà tức giận, cũng không phải kẻ bụng dạ hẹp hòi gì. Mấy giây sau, Huy lại ngay lập tức nham nhở bảo tôi:
Biết rồi, biết rồi. Em không thích sinh con thì thôi. Nhưng nếu lúc nào có hứng đổi ý thì cứ nói cho anh biết nhé, để anh còn mua nhà.
Anh biến đi.
Biến đi thì em định về một mình hả? Sếp em đang đi theo để bảo vệ em đấy.
Anh còn đứng đó nói nhảm là em tự bắt taxi về trước đấy.
Đi ngay đây.
Vì đã có người đón nên ra khỏi sân bay là chúng tôi lên xe về thẳng khách sạn, suốt quãng đường từ đó về đến chỗ ở thì trời vẫn mưa suốt, dù không nặng hạt như lúc vừa xuống khỏi máy bay nữa nhưng không hiểu sao vẫn không thể tạnh được, cứ rấm rứt mưa mãi, hệt như nỗi buồn trong lòng tôi.
Đến một khu phố quen thuộc, tôi ngoảnh đầu ra ngoài cửa sổ nhìn một tòa nhà cao tầng mờ mịt sau màn mưa. Ở đó, mấy chữ Dệt Trường An được thắp đèn sáng lóa, tỏa ra ánh hào quang rực rỡ giữa chốn thành thị phồn hoa, ánh sáng giống như xuyên qua hơi nước ngoài cửa kính rồi đâm vào trong đồng tử, làm đau đôi mắt tôi.
Dệt Trường An... đã mười năm rồi!!!
Xe chạy tốc độ chậm, nhưng chỉ chưa đầy mấy giây sau là hoàn toàn lướt qua tòa nhà đó, mấy chữ Dệt Trường An cũng dần dần khuất khỏi tầm mắt tôi. Tôi mệt mỏi không muốn nhìn tiếp nữa, đành chậm chạp nhắm mắt rồi tựa đầu vào ghế, Huy ngồi bên cạnh tưởng tôi mệt nên giơ một tay lên, đỡ lấy nửa đỉnh đầu không gối hết được vào thành ghế của tôi:
Sao thế? Em mệt à?
Ừ, tự nhiên thấy hơi nôn nao. Chắc say xe.
Anh ta đột nhiên bật cười:
Sao 5 năm nay anh chưa thấy em say xe bao giờ nhỉ? Năm ngoái đi Gifu đường toàn đèo với dốc, cua gập ống tay áo thế mà thấy em vẫn khỏe nhăn đấy thôi.
Tại vì lúc nãy tự nhiên anh tự khen mình đẹp trai nên em buồn nôn đấy.
Nụ cười trên môi Huy lập tức cứng ngắc, anh ta phụng phịu lườm tôi một cái, nhưng cũng không rút tay ra mà vẫn để nguyên cho tôi gối đầu như thế. Tôi cũng không nói nữa, chỉ khẽ cười một cái rồi lặng lẽ nhắm mắt, không ngủ mà chỉ muốn yên tĩnh thôi.
Nằm được một lát lại thấy có một bàn tay đưa lên vuốt tóc tôi, sau đó là tiếng Huy khẽ nói:
Trông mệt mỏi quá thể. Ngủ đi. Đến nơi anh gọi em.

Комментарии

Информация по комментариям в разработке