Không có bút mực nào có thể tô vẽ được đầy đủ bức chân dung tội ác của Phạm Đình Nên bởi cho đến giờ phút này, chưa có một tên tội phạm nào ở Hải Phòng có thể phá nổi kỷ lục về số tội danh bị truy tố trong một phiên toà mà y đã “đóng đinh” để lại. Nên là con trai út trong một gia đình có 4 chị em. Anh trai Nên đã hy sinh ở chiến trường, vậy nên, “cậu út” đã được gia đình hết mực cưng chiều. Chính sự chiều chuộng thái quá này mà Nên hư hỏng. 13 tuổi (1970), Nên đã bị công an quận Lê Chân bắt vì tội trộm cắp.
Được gia đình bảo lãnh, Nên được tha nhưng chứng nào tật ấy, nên cuối năm đó Nên bị cưỡng chế đi Trường phổ thông Công nông nghiệp Xuân Nguyên để tập trung cải tạo. Xót con, cải tạo được hơn 2 tháng, mẹ Nên lại làm đơn rồi khóc lóc bảo lãnh y về. Lại tiếp tục là một đứa con bất trị với hàng loạt các vụ việc vi phạm pháp luật, trong đó có nhiều vụ nghiêm trọng tổ chức đánh bạc, trộm cắp tài sản công dân, gây gổ đánh nhau nên tháng 9/1980, Nên bị bắt. Tháng 4/1981, y lại được tha.
Có lẽ, trong “lịch sử” tội phạm Hải Phòng, chưa có từng có tên tội phạm nào lại có máu lưu manh ngấm sâu như Phạm Đình Nên. Như hổ dữ về rừng, ra trại, ngay lập tức Nên điên cuồng cuốn mình vào vòng xoáy tội lỗi. Cướp giật trên tầu hoả (1982), giả danh công an vào một cửa hàng bán đồ điện tử “tịch thu” 12 chiếc ti vi (1984), tổ chức buôn hàng cấm và chống người thi hành công vụ (1985)… Với những tội lỗi trên, năm 1986, Phạm Đình Nên lại lần thứ hai khăn gói vào tù.
Ra trại vào cuối năm 1987, thấy “khó sống” ở Hải Phòng, Nên tìm đường vượt biên sang Hồng Kông. Để rảnh chân “bôn tẩu giang hồ”, y đã một mực xin ly hôn với vợ dù 2 đứa con vẫn còn thơ dại. Năm 1988, chuyến vượt biên sang “mảnh đất găng-tơ” đã không hoàn hảo như Nên nghĩ, y bị đưa vào trại tị nạn dành cho những người vượt biên trái phép. Tuy vậy, chưa đầy 2 năm ở trại tị nạn này, Nên đã kịp để lại “dấu ấn” của mình.
Tổ chức đàn em thanh trừng đẫm máu những băng đảng chống đối và chính từ những cuộc đâm chém đó, Phạm Đình Nên đã thu nạp được một số “đầu gấu” là tội phạm hình sự từ Việt Nam dạt sang như Đinh Đình Tuyển, Vũ Quang Dũng…
Tháng 12/1989, thấy đã đủ lông cánh, Nên đã đưa vợ mới cưới cùng đám đầu trâu mặt ngựa về lại Hải Phòng. Giang hồ đất Cảng đồn rằng, chuyến hồi hương này, trong chiếc va-li của Nên có đến gần 300 cây vàng, kết quả của những ngày “gom góp” bên trại tị nạn. Chính nhờ số vàng này mà Nên mới “đủ sức” “nuôi ong” để xưng hùng xưng bá(?).
Информация по комментариям в разработке