Ladakh Mùa Thu Lá Vàng
Đúng 1 năm trước, khi mình còn đang vác ba lô băng đèo vượt suối lang thang trên ABC, lúc dừng nghỉ có lướt facebook thì tình cờ thấy một người bạn đăng ảnh Ladakh, lúc ấy mồm nhanh hơn não bốp luôn "Mình nhất định sẽ đến chỗ này" Và rồi đúng một năm sau câu nói ấy đã thành hiện thực.
Đừng tin hình ảnh về Ladakh trên mạng lừa dối đó. Ở ngoài nó còn đẹp hơn gấp tram ngàn lần nữa, thề luôn!!!
Khi mình lên kế hoạch và kể với người thân về dự định của mình, mọi người đều phán chung một ý "Ế độ quá nên làm liều đi Ấn Độ hả????" Nhưng không hề nha, không hề như lời đồn luôn á. Vẫn không có chữa được sự ế độ mà mình thấy tức luôn á. Kakaa
Thật ra nơi mình đi là Ladakh – vùng Bắc Ấn Độ được mệnh danh là “Tiểu Tây Tạng” của Ấn Độ. Nơi đây không khí thoáng đãng, người dân hiền lành, núi tuyết hùng vĩ, các dòng sông xanh ngắt như màu trời đang chảy xuống len lõi qua các hẻm núi, cùng những cơn lạnh giá buốt con tim. Mà lạ kỳ lại quyến rũ, say đắm chết người.
Mình mãi không rủ rê được ai đi giải ế độ, vì chúng bạn không hợp guu đi mấy vùng như mình. Tình cờ dạo lang thang các hội du lịch xong rớt vào nhóm luôn. Lúc đầu cũng phát sinh nhiều rắc rối từ chuyện vé máy bay bị huỷ chuyến, phải mua lại chặng khác. Rồi thành viên thay đổi huỷ-hợp liên tục. Lại thêm tình hình chiến tranh biên giới Ấn Độ căng thẳng, nên lịch trình cũng bị thay đổi đáng kể. Nhưng rồi sau bao rắc rối ấy, nhóm mình cũng đủ được 10 người, 5 nam 5 nữ đẹp đội hình luôn. Những ngày đầu mới gặp nhau còn ngại ngùng, nhưng rồi những ngày sau thì zui banh nóc luôn. Cả chuyến đi may mắn tất cả các thành viên cùng bên tour đều bình an, hoàn thành chuyến đi trong tràn ngập tiếng cười. Tuy có vài ngày cũng trải qua những khoảnh khắc vất vả, mệt mỏi, mọi người như bị rút cạn sức lực nhưng có lẽ đó là những kỉ niệm mà mình nghĩ chắc chắc cả 10 người sẽ không bao giờ quên. Âu cũng là duyên số đã đưa chúng ta đến với nhau.
Hành trình 15 ngày không ngắn cũng không dài mỗi ngày mới bắt đầu lại được chiêm ngưỡng những cảnh đẹp mới, những cảm xúc mới. Là những háo hức, nô nức của những ngày đầu hành trình. Là những lúc nản đến cực độ khi gặp bão tuyết và những đêm muộn cứ chạy trên đường tối mịt mù đến 10h00 khuya mới về đến homestay, lúc ấy tự nghĩ “Mình đang làm cái quái gì ở đây zậy, đang đi chơi hay đi hành xác”. Là lúc biết ngày cuối của hành trình được ngồi trên những con Royal Enfield thân quen dưới ánh chiều hoàng hôn từ Tso Moriri về lại Leh, một cảm giác buồn miên man xâm lấn tâm trí.
Là những lần vỡ oà trước cảnh đẹp hùng vĩ của mẹ thiên nhiên. Là những dòng sông băng sừng sửng. Là tu viện treo leo bên vách núi. Là dòng sông xanh ngắt như ai đổ màu mực. Là những dãy núi tuyết trắng xoá. Là những chiều hoàng hôn rọi bóng xuống mặt hồ rộng lớn. Là những cảnh đẹp y chang màn hình destop. Là những đêm lạnh buốt với bầu trời đầy sao cùng dãi ngân hà lấp lánh. Là những tiếng cười rôm rả. Là những nhốn nháo, rộn ràng, ấm cũng trong mỗi bữa ăn. Là những người anh, người chị thương mến đã đồng hành cùng mình trong chuyến đi. Yêu tất cả mọi người, yêu những khoảnh khắc, phút giây chúng ta đã cùng nhau trải qua. Một lần nữa em ngọt ngào gửi đến mọi người “lời cảm ơn từ trái tim vì đã cùng nhau tạo nên một kỉ niệm đáng nhớ, đáng yêu và đáng mến”
Mình làm video này chỉ vì sở thích của cá nhân, nên dài - ngắn, xấu - đẹp, hay - dở không quan trọng. Quan trọng là mình thấy thích, nó đã bao quát được hành trình thật tuyệt vời mà mình đã được tận hưởng.
From Rubi With Love
Информация по комментариям в разработке