Câu chuyện diễn ra trong một ngôi làng nhỏ nằm giữa núi rừng hẻo lánh, nơi mọi thứ đều yên bình và giản dị. Trong làng, ai ai cũng biết đến chú chó tên là Tôm, một chú chó nhỏ lông vàng thường hay chạy loanh quanh theo chân ông Thành - chủ của nó, một người đàn ông lớn tuổi sống cô độc. Tôm là người bạn trung thành của ông Thành, luôn lẽo đẽo bên cạnh mỗi khi ông ra đồng hay ngồi câu cá bên bờ suối.
Một ngày nọ, bi kịch xảy đến. Tôm bị một con rắn độc cắn khi đang nhảy qua mấy bụi cây gần nhà. Ông Thành cố gắng cứu chữa cho chú chó nhỏ, nhưng nọc độc lan nhanh khiến Tôm yếu dần. Khi chú chó nhỏ qua đời trong vòng tay ông Thành, ông đau đớn như mất đi một phần linh hồn mình. Ông chôn Tôm ở gốc cây già trước nhà, nơi Tôm vẫn thường nằm ngủ dưới bóng mát trong những ngày hè nắng gắt. Mỗi ngày, ông đều ngồi đó hàng giờ, nhớ lại những kỷ niệm về chú chó nhỏ, trong lòng ngổn ngang cảm giác trống vắng không gì có thể lấp đầy.
Từ khi Tôm mất, ông Thành trở nên lặng lẽ hơn. Mọi người trong làng cũng lo lắng cho ông. Thế nhưng, chỉ vài ngày sau, những điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra. Hàng xóm xung quanh nghe thấy tiếng chó sủa từ hướng nhà ông Thành, dù không còn con chó nào quanh đó. Tiếng sủa này vang lên mỗi đêm, đều đặn và quen thuộc đến mức làm mọi người rùng mình.
Một đêm nọ, ông Thành đang ngồi trong nhà, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, mùi lông ấm của Tôm mà ông từng quen thuộc. Ông đứng dậy, bước ra ngoài sân, nơi gió lạnh của đêm quét qua. Ông cảm nhận được một cái gì đó quanh quẩn bên mình, như thể Tôm vẫn đang lẽo đẽo theo sau, nhưng lần này là vô hình.
Đến sáng hôm sau, ông Thành tỉnh dậy với một cảm giác kỳ lạ. Khi nhìn vào gương, ông nhận thấy ánh mắt mình thay đổi: nó có vẻ lấp lánh, sáng rực, giống như đôi mắt của Tôm mỗi khi vui mừng nhìn ông. Cả ngày hôm đó, ông liên tục có những cử chỉ kỳ lạ, như gãi tai bằng cách nâng chân lên hoặc thỉnh thoảng lại ngồi xổm dưới đất ngó xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó. Những người hàng xóm bắt đầu thấy bất thường. Ai cũng kể rằng họ nhìn thấy ông Thành chạy đuổi theo những con mèo quanh làng, rồi bất chợt lại lục lọi trong bụi cây tìm gì đó, giống hệt như khi Tôm còn sống.
Chuyện không chỉ dừng lại ở đó. Ông Thành bỗng nhiên thay đổi thói quen. Thay vì ngồi ăn cơm ở bàn như trước, ông lại thích ăn ngồi bệt dưới đất, chỉ dùng tay bốc và lắc đầu khi ai đó thử đưa đũa cho ông. Có lần, ông còn bị bắt gặp đang cắn vào chiếc gối bông như thể đang nhai một món gì đó ngon lành. Dần dần, mọi người bắt đầu đồn đoán rằng hồn của Tôm đã nhập vào ông Thành, và rằng chú chó nhỏ đó đã tìm cách quay lại bên chủ nhân của mình.
Mặc cho những biểu hiện kỳ lạ, ông Thành dường như vui vẻ hơn bao giờ hết. Mỗi ngày, ông vẫn đi dạo quanh làng, chạy nhảy như một đứa trẻ, không còn lặng lẽ, u buồn như trước nữa. Những ngày sau đó, người dân trong làng quen dần với hình ảnh ông Thành với ánh mắt tinh nghịch, dõi theo những con bướm hay những chiếc lá rơi. Có vẻ như Tôm, dù đã rời xa cuộc sống này, vẫn không thể nào xa cách với ông Thành.
Mọi người trong làng dần dần chấp nhận rằng hồn của Tôm đã trở lại trong thân xác của ông Thành. Dù là thật hay chỉ là câu chuyện truyền miệng, mọi người vẫn mỉm cười khi thấy hình ảnh ông Thành đuổi theo con mèo con hoặc lăn tròn trong bãi cỏ, vì họ biết, tình yêu thương không bao giờ biến mất - nó chỉ chuyển hóa thành một hình thái khác, một sự hiện diện vĩnh cửu của chú chó nhỏ đã từng gắn bó với ông Thành trong những ngày tháng cô đơn của cuộc đời.
Информация по комментариям в разработке