Đàn ông tuổi 40 là truyện rất ngắn của Bùi Ngọc Phúc. Câu chuyện kể về Chiến, một người đàn ông sắp 40 tuổi, một mình nuôi con vì vợ anh, cô Huệ không chịu nổi cảnh nghèo đã xin đi xuất khẩu lao động bên Đài Loan.
Thời gian đầu, vợ anh vẫn thường xuyên điện Zalo về với hai bố con nên tình cảm gia đình vẫn khá gắn kết. Vợ đi vắng, Chiến một tay vừa làm việc cật lực ở xưởng cơ khí, vừa chăm lo cho thằng Cò. Huệ có vài lần gửi tiền về, nhưng sau đó thì không thấy nữa nên Chiến nai lưng ra kiếm tiền trả nợ ngân hàng vì khoản vay cho Huệ đi xuất khẩu lao động.
Tưởng 4 năm kết thúc, vợ sẽ về; nhưng không, Huệ lại đăng ký tiếp 2 năm nữa. Sự xa cách địa lý, sự thiếu thăm hỏi động viên khiến Chiến càng lúc càng thấy xa cách người vợ của mình.
Bỗng một hôm đi làm về, đang chuẩn bị cơm nước thì cô em vợ sang nhà thông báo, mai Huệ vợ anh sẽ về và đưa thằng Cò sang nhà ngoại để sớm mai đi đón. Huệ sẽ về bên ngoại vài hôm rồi sẽ qua bên nhà anh. Chiến ngạc nhiên vì không hề có tin tức gì nhưng vẫn cho con sang bên nhà ngoại.
Hôm sau, khi về nhà, thằng Cò nói với Chiến: mẹ nó về, lại có cả một em bé gái về cùng. Vậy là Chiến đã hiểu tại sao vợ lại tránh gặp anh.
Huệ sang Đài Loan lao động, xa nhà, thiếu thốn tình cảm nên đã ngã vào vòng tay của một người làm cùng và đã có cùng hắn 1 đứa con gái. Cô về lần này để xin ly dị với Chiến để lấy gã kia. Cô sẽ vào miền Trung ra mắt gia đình gã đó, và để lại thằng Cò cho Chiến nuôi.
Chiến yêu cầu Huệ ghi rõ từ chối quyền nuôi con và không đòi chia tài sản, vì thực ra cũng chả có cái gì, anh lại còn phải trả hết món nợ ngân hàng mà Huệ đã vay khi đi lao động, Huệ ghi thêm vào đơn như yêu cầu chủa Chiến và ra đi.
Thằng Cò đã hiểu là nó bị bỏ lại nên không níu kéo khi mẹ ra đi. Từ đó hai bố con lại thui thủi cùng nhau...
Gần Tết, Chiến xin về sơm vì đã hoàn thành đơn hàng. Về tới nhà, Chiến thấy Huệ, vợ cũ đang ngồi trên thềm. Vào nhà Chiến làm cơm, ba người cùng ăn tối; sau đó Huệ kể gã chống mới gia trưởng và vũ phu, cô không chịu nổi nên bỏ ra Bắc. Anh hỏi Huệ, thế con bé thì thế nào? Huệ nói trả cho bố nó vì con của họ. Chiến rót bát nước đầy rồi hắt xuống sàn, sau đó trước sự ngơ ngác của Huệ, anh nói: vừa nhìn thấy cô, anh đã biết cô muốn quay lại, nhưng đó là điều không thể. Tình cảm vợ chồng như bát nước đầy, đã đổ đi thì không thể lấy lại. Huệ đã nhẫn tâm bỏ thằng Cò để đi theo chồng mới, rồi khi bỏ chồng mới lại nhẫn tâm bỏ đứa con gái... cô không xứng đáng làm vợ, làm mẹ. Vả lại khi làm đơn ly dị, cô đã ghi rõ từ bỏ quyền làm mẹ và không tranh chấp gia tài...
Huệ khóc và bỏ đi. Cò ngước mắt hỏi:
-Mẹ bây giờ đi đâu vậy bố?
Chiến ngước nhìn lên bầu trời đỏ sậm, khẽ hít một hơi thật sâu cho căng lồng ngực, anh nhẹ nhàng giải thích với con trai:
-Mẹ con đi tìm tổ ấm cho riêng mình.
Информация по комментариям в разработке