Quán Trọ Vẫn Còn Phòng
Trong nhiều năm qua, tại một thôn quê nhỏ bé của trung tâm miền Tây nước Mỹ, mỗi khi người ta kể lại những hoạt cảnh Giáng Sinh, thì chắc chắn sẽ có người nhắc đến tên của cậu bé Wallace Purling. Tài nghệ trình diễn của Wallace hằng năm trong kịch bản mô tả câu chuyện Thiên Chúa Giáng Sinh đã được xếp vào hạng khó quên.
Lúc ấy Wally lên chín tuổi và đang còn học lớp hai. Mặc dù lẽ ra ở tuổi ấy cậu phải học lớp bốn. Đa số những người trong xóm điều biết rằng cậu đang gặp phải khó khăn trong việc học. Cậu có một thân hình to lớn, nhưng vụng về, vừa chậm chạp trong việc di chuyển, lại cũng vừa chậm hiểu. Nhưng Wally rất được nhiều đứa trẻ khác trong lớp ưa thích. Hầu hết tất cả những đứa trẻ đó lại có thân hình nhỏ bé hơn Wally. Nên những đứa bé này khó có thể che dấu những cảm giác khó chịu khi Wally rũ chúng nó chơi banh.
Thường thì những đứa bạn luôn tìm cách để giữ cậu ở ngoài sân chơi. Wally vẫn kiên nhẫn chờ đợi bên ngoài, không bao giờ hờn dỗi, chỉ hy vọng được chơi. Cậu luôn luôn là một cậu bé hữu ích, sẵn lòng, vui vẻ và một người bảo vệ rất tốt cho những đứa trẻ khi bị người khác ăn hiếp. Có vài lúc, khi những đứa trẻ lớn hơn đổi xua những đứa nhỏ thì chính Wally sẽ là người chống chọi lại. Cậu nói: “Ê, cho chúng nó ở lại không được sao? Chúng nó đâu có làm quấy rầy gì!"
Wally rất thích đóng vai người chăn chiên cầm ống sáo trong câu chuyện hoạt cảnh Giáng Sinh trong năm ấy, nhưng người đạo diễn, cô Lombard, lại gép cho Wally một vai quan trọng hơn. Dù sao đi nữa cô nghĩ, vai trò của người chủ quán trọ không cần phải nhớ thuộc lòng nhiều dòng kịch. Và với thân hình của to lớn của Wally, việc khước từ phòng trọ với Giô-sép sẽ trông mạnh mẽ, sinh động và dễ tin hơn.
Và mọi việc đã xảy ra như chương trình dự định, một số khán giả khá đông tập hợp lại để ủng hộ kỳ sự trình diễn lễ Giáng Sinh. Khung cảnh chỗ trình diễn đầy những dụng cụ hóa trang như: gậy gộc, râu ria, vương mão, vầng hào quang thiên sứ, và cả sân khấu được náo lên đầy những tiếng nói ríu rít của trẻ con. Không có một ai trong đêm ấy, từ diễn viên lẫn khán giả, có thể cảm kích được sự mầu nhiệm của đêm ấy hơn là cậu bé Wallace Purling. Người ta kể lại rằng cậu đã đứng bên cạnh sân khấu và theo dõi cuộc trình diễn một cách say mê, đến nỗi đôi lúc cô Lombard phải canh chừng, sợ rằng cậu sẽ bước ra đi lang thang trên sâu khấu trước giờ xuất hiện của mình.
Khi giờ phút đã đến, lúc Giô-sép xuất hiện và dịu dàng chầm chậm dìu bước Ma-ri đến trước cửa của quán trọ. Giô-sép gõ mạnh vào trên cánh cửa gỗ nằm giữa cái phông nhà. Wally, người chủ quán đang chờ đợi ở đó.
Các vị muốn gì? Wally hỏi họ, trong lúc mở tung cánh cửa với một bộ dạng cộc cằn.
Chúng tôi cần một nơi trọ!
Thế thì hãy đi nơi khác mà tìm!
Wally nhìn thẳng và nói một cách mạnh mẽ, 'Quán trọ của tôi đã đầy khách!'
Thưa ông, chúng tôi đã tìm hỏi khắp nơi nhưng lại không tìm ra chỗ. Chúng tôi đã đi đường thật xa xôi và hiện đang rất mệt mỏi. Nhưng lại không tìm được một chỗ nghĩ ở nơi nào cả!
Nhưng mà, ở quán trọ nầy không có chỗ cho các người! Wally trông có vẻ vốn nghiêm khắc.
Chúng tôi nài xin ông, là người chủ quán rộng lượng, xin hãy làm ơn. Đây là Ma-ri, vợ tôi, cô đang mang thai nặng nề và cần một nơi nghỉ ngơi. Nhất định ông phải có một nơi ẩn náo nho nhỏ nào cho cô. Cô đang vô cùng uể oải, mệt mỏi!
Nào! Lần đầu tiên ông chủ quán bắt đầu dịu lại thái độ cứng rắn của mình và nhìn về phía Ma-ri. Có một sự im lặng khá lâu, lâu đến nỗi khán giả cảm thấy lúng túng và căng thẳng.
Người nhắc tuồng thì thầm nhắc cậu, 'Không được! Hãy đi tìm nơi khác!'
Không được!, Wally tự động lập theo, 'Hãy đi tìm nơi khác!'
Giô-sép buồn bã choàng tay lên vai Ma-ri, Ma-ri tựa đầu nhẹ vào vai của Giô-sép, và hai người bắt đầu rời bước. Theo k
Информация по комментариям в разработке