Thầy Mật Hạnh nói về Trưởng Lão Thích Thông Lạc

Описание к видео Thầy Mật Hạnh nói về Trưởng Lão Thích Thông Lạc

NHỮNG GÌ TÔI BIẾT
VỀ THẦY TÔI

Tác giả : Thích Mật Hạnh
Nguồn : https://tuvienchonnhu.net/truong-lao-...
Đọc và thực hiện video : Hồng Ngọc Lợi

NỘI DUNG :
Được cha mẹ cho theo Thầy tu tập lúc 9, 10 tuổi, tuy tuổi còn bé, nhưng tôi còn nhớ rất rõ ràng, nhất là được ba tôi nói về đời sống của Thầy tôi.

Những thông tin trong sách và băng giảng của Thầy cho biết: Thầy là một trong 10 tu sĩ của Chân Không vào năm 1970. Sau ba tháng an cư tu thiền với Hòa thượng Thanh Từ ở đây, Thầy về An Giang cùng với hai vị sư khác. Khi đến An Giang, Thầy ở lại đây chờ bình phục sức khỏe do bị bệnh. Sau khi sức khỏe bình phục, Thầy ra Hòn Sơn tu 9 tháng thì về Trảng Bảng tu tiếp, và đến năm 1980 thì chứng đạo.

Mật Hạnh theo Thầy vào năm 1980, và được Thầy quy y cùng ngày với cô Út. Lúc bấy giờ, Mật Hạnh mới 10 tuổi, nên cái gì thấy biết từ năm 1980, còn cái gì không biết, được ông thân và Thầy tôi nói cho biết. Vì thế trong bài viết này, phần nhiều Mật Hạnh quan sát mà viết ra.

***

Hằng ngày tôi không thấy Thầy ăn uống phi thời hay ăn uống lặt vặt, duy nhất ngày một bữa ngọ, cơm nước tương, rau lang luộc và muối đâm nhỏ do bà nội tôi làm sẵn.

Đám khoai lang mà nội tôi trồng để hái lá luộc cho Thầy ăn, mọi người đi ngang qua thường bảo: “Đám khoai lang này có con sâu gì ăn sạch lá hết”. Đúng vậy, ngày nào Thầy tôi cũng ăn lá lang luộc, vì thế mà đám khoai lang không kịp ra lá.

Thấy Thầy ăn quá kham khổ, nên nội tôi bảo cô Út mua cho Thầy ít miếng đậu về kho, nhưng Thầy bảo: “Mẹ đừng lo cho con; con ăn uống như vậy đủ lắm rồi. Càng ăn sung sướng hơn thì em con lại cực nhọc nhiều hơn”.

Thầy ăn thật chậm chạp, nhai thật kỹ. Dường như tâm ý Thầy tập trung vào hành động nhai, nên tôi không thấy Thầy nhìn ra ngoài, hay nhìn một người nào đang đi ngang qua thất (chỗ Thầy ở). Thầy không bao giờ lưu ý đến ai, nhất là trong bữa ăn.

Trước khi ăn, Thầy thường mặc chiếc áo tràng cũ vá nhiều lỗ. Thầy chắp tay trước ngực, miệng thầm niệm một điều gì đó. Lúc ấy tôi không biết, nhưng bây giờ tôi đã hiểu: Đó là Thầy đang cung kính dâng lên lòng thành kính biết ơn của Thầy đối với chư Phật và ông bà, cha mẹ; những người này đã bố thí cho Thầy có thân và có pháp tu hành.

Từ khi bắt đầu ăn cho đến khi rửa bát, tôi thường thấy Thầy làm mọi việc nhẹ nhàng, cẩn thận, kỹ lưỡng. Dường như Thầy tập trung tâm mình rất cao trong những hành động làm việc ấy, cho nên, lúc bấy giờ ai nói gì Thầy cũng không để ý. Do sự tập trung tỉnh thức ấy, nên từ những con vật nhỏ như loài kiến, Thầy cũng tránh không làm chúng đau khổ và chết.

Tâm niệm Thầy rất thương yêu những loài vật, nên những thực phẩm ăn dư thừa, Thầy để lại một ít cơm rồi bỏ nơi đất sạch, và thầm bảo mà tôi được nghe: “Kiến ơi! Các con đừng vào thất thầy, để Thầy tu tập. Các con hãy ra đây ăn cơm với Thầy!”. Tiếng kêu ấy nghe êm ái, dịu dàng tha thiết, tràn đầy một tình thương yêu làm sao nói hết được, giống như tiếng gọi của người mẹ, kêu những đứa con thân thương của mình về ăn cơm vậy. Nghe tiếng gọi ấy, khiến tôi xúc động đến rơi nước mắt. Nghĩ đến thân phận tôi: Mẹ mất sớm, được vào chùa lúc còn bé thơ, được Thầy thương yêu chăm sóc, dạy bảo tu tập. Tình thương của Thầy không thể lấy tình thương nào so sánh được, cho nên, tôi không thể nào xa Thầy được. Ở bên Thầy, tôi thấy có một sự an vui hạnh phúc lạ thường.

Đời sống Thầy rất giản dị, chỉ có hai bộ quần áo ngắn, một chiếc áo tràng, một y vấn theo kiểu các sư khất sĩ, một túi đựng bát. Những y áo này toàn màu vàng nghệ. Ngoài những bộ y áo ấy, Thầy chỉ còn những vật dụng cần thiết cho đời sống hàng ngày như: bàn chải, kem đánh răng, một chiếc khăn lau để tắm, một cán dao lam và lưỡi dao lam dùng để cạo tóc và râu.

Y áo ấy nhiều chỗ rách, bà nội tôi phải đắp đập vá lại. Có lẽ chiếc áo của Thầy tôi đã rách tan nát, vì thế nội tôi vá chồng lên miếng vá khác, vì miếng vá trước đã rách. Những chiếc áo của Thầy tôi mặc, giống như những chiếc áo lạnh xứ Đà Lạt. Nhìn thấy Thầy tôi mặc như vậy, nên bà nội tôi bảo:

– Để mẹ may cho con những bộ quần áo khác, vì những y áo này đã rách nát tan, mẹ không còn vá được nữa.

Thầy tôi trả lời:

– Không sao đâu mẹ. Con phải tiết kiệm để tiền khi đau ốm. Con ở trong thất tu hành, mặc như thế này đâu có sao, mẹ ạ!

Nghe Thầy tôi nói như vậy, bà nội tôi rưng rưng nước mắt, những giọt nước mắt rơi xuống của người mẹ thương con tu hành chịu nhiều vất vả gian nan; trong khi cuộc sống của bà nội tôi chưa phải đến nỗi, mà Thầy tôi phải ăn mặc như vậy. Nhưng nội tôi cũng thấu hiểu đây là hạnh của người tu giải thoát, nên mọi vật trên thế gian này không còn cám dỗ con mình được nữa.

Ngày nay y áo và vải phật tử cúng dường đầy đủ, nhưng Thầy tôi vẫn giữ y áo vừa đủ cho đời sống người tu sĩ Phạm hạnh.

Trong một túp lều mái tôn, vách liếp, cột kèo bằng cây tầm vông vừa đủ 6 mét vuông. Trong thất ấy được đặt một chiếc giường bằng tre, nhưng khéo đóng, nên trông cũng đẹp mắt......

#truonglaothichthonglac
#thichmathanh
#mathanh

Комментарии

Информация по комментариям в разработке