LỜI PHẬT DẠY: CHẤP NGÃ BẮT NGUỒN TỪ SỰ VÔ MINH KHÔNG HIỀU BIẾT ĐÚNG ĐẮN

Описание к видео LỜI PHẬT DẠY: CHẤP NGÃ BẮT NGUỒN TỪ SỰ VÔ MINH KHÔNG HIỀU BIẾT ĐÚNG ĐẮN

"Chấp Ngã" Và "Buông Chấp Ngã"
"Chấp ngã" là một thuật ngữ trong Phật giáo, chỉ sự bám víu vào cái "tôi", cái "của tôi", và bản ngã. Đây là một trạng thái tinh thần mà chúng ta luôn xem mình là trung tâm của mọi thứ, xem cái tôi và cái của tôi là quan trọng nhất, và điều này thường dẫn đến đau khổ, căng thẳng. Chấp ngã khiến con người khó lòng buông bỏ những cảm xúc tiêu cực như sân hận, đố kỵ, và sợ hãi.
Ngã trong Phật giáo: Trong triết lý Phật giáo, "ngã" hay "cái tôi" là một quan niệm sai lầm, bởi Phật giáo quan niệm rằng tất cả mọi thứ đều là vô ngã không có một bản ngã riêng biệt. Con người và mọi vật đều tồn tại trong mối quan hệ tương quan, không có gì tồn tại độc lập và vĩnh viễn.
Nguồn gốc của chấp ngã: Chấp ngã bắt nguồn từ sự vô minh không hiểu biết đúng đắn và dục vọng. Vì không hiểu rõ bản chất vô thường và vô ngã của vạn vật, chúng ta thường tự xem mình là trung tâm, đòi hỏi mọi thứ phải theo ý mình.
Hiểu được nguyên nhân khiến chúng ta chấp ngã là bước đầu tiên để tìm cách buông bỏ nó. Dưới đây là những nguyên nhân cơ bản dẫn đến chấp ngã:
Bản năng sinh tồn: Từ thời xa xưa, con người luôn phải đấu tranh để tồn tại. Bản năng này đã thúc đẩy chúng ta bảo vệ cái tôi, tài sản và gia đình, dẫn đến sự chấp ngã.
Sợ hãi và bất an: Khi cảm thấy bất an, con người thường bám víu vào cái tôi để tìm cảm giác an toàn. Họ cảm thấy an toàn hơn khi có thể kiểm soát mọi thứ và giữ chúng trong tầm với của mình.
Tâm lý so sánh và đố kỵ: So sánh và đố kỵ là hệ quả của chấp ngã. Khi luôn nghĩ về cái tôi và cố gắng nâng tầm nó, chúng ta sẽ so sánh mình với người khác, dẫn đến sự đố kỵ và sân hận nếu cảm thấy thua kém.
#loiphatday #phatphapnhiemmau #phatphap

Комментарии

Информация по комментариям в разработке