Nha Trang Xưa - Còn ai nhớ những nơi này ngày xưa và bây giờ ???

Описание к видео Nha Trang Xưa - Còn ai nhớ những nơi này ngày xưa và bây giờ ???

Thương lắm Nha Trang ơi!
Ai cũng có một thời niên thiếu để nhớ về, đó dường như cũng là nơi nương tựa mỗi khi cảm thấy mỏi mệt trên đường đời lắm chỗ gập ghềnh. Tuổi trẻ của tôi gắn liền với Nha Trang, thành phố xinh đẹp nằm cạnh biển xanh.
Nha Trang giờ thay đổi nhiều như chúng tôi mỗi ngày một lớn lên nhưng chúng tôi thì già đi còn Nha Trang mỗi ngày một trẻ đẹp hơn. Khi tuổi đời càng nhiều hơn thì người ta càng có khuynh hướng nhớ về những gì đã qua. Nha Trang trong ký ức đẹp đẽ của chúng tôi là những con đường. Đầu tiên là con đường Thái Nguyên, khi tôi còn nhỏ đường có tên là Gia Long. Không bao giờ tôi quên cảm giác hồi hộp khi chiếc xe khách bỏ qua Mả Vòng và bắt đầu đi dưới vòm me xanh thắm. Dường như chưa bao giờ tôi quên hai hàng me cao rộn rã tiếng ve mỗi khi hè về. Bây giờ con đường đó rộng lớn hơn, hiện đại nhưng nhắc đến nó chúng tôi lại nhắc đến hai hàng me của ngày xưa nhiều hơn. Con người vốn kì lạ như thế, thích làm cho mọi thứ mới hơn nhưng mà khó quên được những điều đã cũ. Tôi vẫn mang tâm trạng đó khi đi trên con đường mang tên nhà cách mạng trẻ tuổi Lý Tự Trọng. Ngày xưa con đường này tên là Bá Đa Lộc… Con đường nhỏ nhưng có hai hàng me tây cổ thụ, một thời là nơi hẹn hò đưa đón của các bạn trẻ hai trường Võ Tánh và Nữ Trung học Nha Trang. Trường Võ Tánh bây giờ là Trường Lý Tự Trọng, còn Nữ Trung học là Trường Thái Nguyên ngày nay. Bây giờ những cô gái của Nữ Trung học ngày ấy đã là bà nội, bà ngoại đều ngậm ngùi khi nhớ về trường cũ. Nhưng thanh niên ngày ấy lạ lắm, ai cũng tài hoa, học hành giỏi giang, nhưng họ cũng lãng mạn nên có những con đường trong thành phố đã thành “thương hiệu” chỉ cần nhắc lại tên đường là cùng lúc người ta có thể nhớ lại nhiều thứ.

Tôi sinh ra và lớn lên ở đây, điều mà tôi vẫn tự hào khi giới thiệu với mọi người “Tôi là người Nha Trang nguyên chất”. Có người bạn cũ nói rằng: “Nha Trang là đất tụ không phải đất tản”. Điều này chắc không sai vì những người con của Nha Trang dù đi đâu cũng trở về. Tôi được đi đến nhiều nơi nhưng dẫu đi đâu tôi cũng không thể nào quên nơi chôn nhau cắt rốn của mình. Mỗi lần trở về là mỗi lần cảm thấy mình yêu thương quê nhà hơn một chút vì mỗi lần đi xa đều giống một lần chia tay. Tôi yêu Nha Trang, tự nhiên như người ta phải thở, nên nghĩ về Nha Trang là nghĩ về tất cả, từ những góc phố, những con đường và cả những hàng cây ở đâu đó. Tôi yêu Nha Trang từ khi thành phố còn nhỏ bé, hoang sơ cả đến khi bây giờ Nha Trang đã như là một nàng tiên đỏm dáng khoác lên mình tấm áo sang trọng, diêm dúa.
Làm sao có thể quên con đường Phan Thanh Giản, bây giờ là đường Yersin, hai hàng phượng ở đây không ít lần ghi lại hình ảnh những cô nữ sinh với tà áo dài trắng đạp xe trong cơn mưa lá bay. Chắc ai đó cũng có ít nhất một lần trốn học để lang thang qua những con đường ấy chỉ đơn giản vì tự nhiên cảm thấy nhớ quá, thương quá. Cuối đường Yersin ấy có một phòng đọc sách nhỏ, bây giờ cũng còn nhưng dùng làm gì thì hình như ít ai biết vì không để ý. Chỉ thấy Ủy ban nhân dân tỉnh bây giờ rộng lớn và trang trọng hơn xưa nhiều và đối diện với cơ quan lớn nhất thành phố là cái công viên mang tên một người con gái, công viên Yến Phi. Nhiều sách báo đã viết về người thiếu nữ mãi mãi tuổi mười bảy này nhưng chắc cũng ít ai biết trước đó chị là học trò của Trường Tân Phước, là Trường Tiểu học Phước Tiến hôm nay. Trường Phước Tiến nằm trên đường Lê Thánh Tôn, là một trong những con đường lớn trong thành phố, ngày trước ở đây còn có một trường trung học dành cho nữ của các sơ trông coi, đó là Trường Thánh Tâm. Những con đường nối các trường trung học với nhau, một thời học sinh, sinh viên xuống đường đấu tranh chống độc tài đã cùng với những con đường này sôi nổi, hừng hực lửa. Hôm nay, đi lại trên những con đường cũ với vòng xoay là cái công viên rực rỡ hoa, rực rỡ những tia nắng lung linh trong tia nước của cái vòi phun trong hồ mà lòng mát rượi những cảm xúc tuyệt vời. Chúng tôi vẫn ngậm ngùi khi nhớ về Nha Trang hiền hòa tĩnh lặng của thuở mình mười bảy tuổi nhưng chúng tôi vẫn tự hào về những thay đổi của thành phố thân yêu của mình.

Mười năm hay hai mươi năm nữa khi chúng tôi đã già thì Nha Trang vẫn trẻ vì biển vẫn xanh, nắng vẫn vàng và những con đường xưa vẫn thế, mượt mà một màu xanh của những vòm cây và lộng lẫy những loài hoa đủ màu sắc. Và vẫn vậy người Nha Trang vẫn nói: “Thương lắm Nha Trang ơi”.

Комментарии

Информация по комментариям в разработке